Khi mới lên 7 tuổi, Sreypov Chan bị bán cho một nhà chứa ở Phnom Penh, Thủ đô Campuchia và tại đây cô bé đáng thương ấy đã phải trải qua thời kì địa ngục với kiếp sống nô lệ dục tình. Cay đắng hơn, người đẩy cô xuống vũng lầy khổ đau lại chính là mẹ ruột.
Trong nhiều năm lưu lạc trong nhà thổ, những tay chủ độc ác đã buộc cô bé phải làm quen với công việc của một gái mại dâm. Như những thiếu nữ khác, cô bé Sreypov phải quan hệ với 20 người đàn ông mỗi ngày. Nếu Sreypov không đáp ứng được hoặc có bất cứ biểu hiện chống cự hay chạy trốn, cô sẽ bị hành hạ theo những cách mọi nhất về cả thể xác và tâm hồn. Đau khổ là vậy nhưng Sreypov vẫn được coi là một trong những người may mắn. Khi 10 tuổi, cô đã xoay sở tìm cách để thoát ra khỏi lầu xanh và bắt đầu một cuộc sống mới. Khi được hỏi về kí vãng đau đớn, cô đã sẵn sàng mở lòng để kể về câu chuyện của đời mình, về quãng thời kì làm nô lệ, về hành trình trốn khỏi thanh lâu và cả về cái kí vãng đen tối ấy nữa. Nói về trường hợp của Sreypov, người ta tự hỏi: chẳng thể hiểu vì sao chính bác mẹ lại có thể đang tâm bán con gái mình làm nô lệ tình dục như vậy. Họ không còn chút hy vọng nào về cuộc sống ngày mai của con em mình. Họ sợ con họ lớn lên còn khổ hơn. 3 năm trước, Sreypov đến Mỹ, chuyến đi trước tiên ra khỏi giang sơn Campuchia ở tuổi 17. Rất tã lót, cô không dám nhìn thẳng vào những người mà cô gặp. Có nhẽ những nỗi ám ảnh về một quá vãng đáng sợ vẫn còn quẩn trí óc. Một người bạn đồng hành kể lại: “Sreypov không dám tin rằng con người ở đây lại có thể thân thiện với cô ấy đến vậy”. Những tháng ngày đáng quên Xúc động trước cuộc đời đầy biến cố của Sreypov, một phóng viên người Mỹ đã quyết định làm một chuyến du lịch đến Campuchia để trả lời cho câu hỏi của mình. Dưới đây là những dòng tâm tư về chuyến đi đầy trải nghiệm ấy:
"Từ trên máy bay nhìn xuống, Campuchia trông như thể bị chìm trong bùn lầy, giờ đang là mùa mưa và tàu bay của chúng tôi phải xuyên qua những đám mây đen như than, rồi đáp xuống đường băng ở Phnom Penh với một tiếng nổ chói tai. Trên mặt đất, chiếc taxi của tôi phải cày qua những con phố bị ngập lụt, trông chúng như những con sông, cồng kềnh với những chiếc xe kéo cơ giới. Xuống một con đường đất hẹp ở giữa đô thị, rồi leo lên một chiếc cầu thang quành hình xoáy ốc đến phòng của Sreypov, giờ đây là một cô gái hai mươi căng đầy sức sống. Căn phòng tuềnh toàng và có chút gì đó hoang lạnh như chính kí vãng mà cô đang sợ hãi. Cô ngồi trên giường và bắt đầu câu chuyện cuộc sống của mình, với sự trợ giúp của một người thông dịch tên là Chanthan Roeurn. Cô buồn tủi và nhớ lại một tuổi thơ hạnh phúc, có bố mẹ thương, năm anh chị em, và một ngôi nhà ở huyện Koh Thom, nơi gia đình cô sở hữu một cánh đồng lúa ngút ngàn. Khi Sreypov 5 tuổi, cha cô mất. Đó cũng chính là bước ngoặt cuộc đời cô, người mẹ kia đã bán Sreypov cho một gia đình khác theo kiểu làm mướn. Thời kì đó, cô bé ấy không đủ nhận thức để thấy được tương lai mù mịt đang đợi. Và cứ thế, cô bị kéo tụt xuống sình lầy mà không có chỗ bám víu. Cô bị bán từ nhà này sang nhà khác như một món hàng và rồi “địa ngục trần gian”, nơi nhà thổ là điểm dừng chân chung cục của Sreypov. Nước mắt tầm tã, Sreypov nói: “Tôi bị nhốt trong căn phòng tối mò và ẩm thấp với nhiều côn trùng bò qua lại. Tôi đã khóc, nuốm để đập cửa nhưng hình như tuyệt vọng. Và đêm đầu tiên của cô trong nhà chứa đã trôi qua như vậy…". Còn nữa! Hồng Duy Theo Infonet |