Thỉnh thoảng em ngồi nhìn mưa hàng giờ u uất
Hơn hết em thấy sự thực tình của nàng. Ảnh minh họa: A B bữa nay em cũng có những tâm cảnh khó lý giải, chẳng thể làm gì hơn, nằm lỳ trên giường như người bệnh, em nhìn mình tiều tụy lắm. Net để được độc giả san sẻ, gỡ rối. Nhưng nó lại làm em yêu và nhớ về anh nhiều hơn. Anh thương yêu, xây dựng một tình cảm cần nhiều thời kì và cố nhưng để phá vỡ nó nhanh kinh khủng phải không anh? Bằng chứng là ta đã có cả chuỗi ngày đẹp, rất đẹp nhưng lại trở nên bất nghĩa khi hai từ “không hợp” rơi xuống một cách chát chúa.
Ái tình của em, hết rồi, hết thật rồi những vun đắp xót thương, những ước mong giản dị. Ước gì tình của anh được như tình yêu chàng thanh niên trong truyện, anh chẳng thể yêu được tất tật những tố chất của em cả tốt và chưa tốt, anh vẫn chỉ muốn em là hình ảnh anh thích, chứ không phải em là chính em.
Không phải lỗi do anh, cũng chẳng phải do em, đến giờ vẫn không lý giải được, có nhẽ tình nguyên phức tạp, không đơn giản như em hằng nghĩ suy. Ba ngày sống trong sự hẩu lốn những thể yêu và hận, hờn trách và thương nhớ, lúc lại tự vấn bản thân. Anh đi rồi em như con thú nhỏ trúng tên, người phát đi mũi tên đó là anh, anh yêu ạ. Xin anh đừng nghĩ những dòng này để trách cứ nhau, hơn lúc nào hết lòng em bây chừ thật nhẹ nhõm.
Em nhớ tuốt những cảm xúc bên nhau, vì quá yêu nên giờ tê tái. Có nhẽ vậy nên anh chọn cách ra đi mà không chịu nhìn em thêm một lần, anh nói “Nếu có thời cơ, anh sẽ tạ tội cùng em”. Mấy ngày qua em không đủ tỉnh ngủ để đếm thời gian kể từ lúc anh cắt đứt giao thông.
Trong niềm đau này, em tìm tới tác phẩm “Trà hoa nữ”, đọc ngấu nghiến như để yên ủi mình, xem nó như liều thuốc xua tan những đau khổ khi yêu đương, ít ra thì bận rộn với tình tiết câu chuyện mà bớt đau trong lòng. Chiều cuối ngày bữa nay em thấy mình mặc nhiên hơn, lòng nhẹ nhàng hơn khi muốn viết gì đó cho anh. Phức tạp hơn nữa bởi bạt ngàn những thắc mắc không ai trả lời hộ.
Có lẽ nào ở cái tuổi này em lại bệnh tương tư hay thất tình sao? Em chịu thôi, không hiểu gọi tên là gì. Cơ hội không đến với ai hai lần, nhất là trong tình, những người như anh và em hiểu rõ xúc cảm quan yếu đến dường nào đúng không anh? cảm xúc lại là thứ thay đổi nhanh đến không tưởng, yêu đó rồi lại hận. Sự ra đi của anh làm em hụt hẫng dù đã thỏa thuận, nhưng cách chúng ta hội thoại với nhau phút cuối sao nghe thấy xấu hổ, em mất bình tĩnh, anh né tránh.
Em liên can tới tình cảm của hai ta trong từng câu từng chữ của tác phẩm, có điều em không vinh hạnh được yêu như nàng kỹ nữ đó, em không đẹp, không có được sự lịch thiệp như nàng. Em yêu anh như ái tình của nàng ấy, em có tính cách rất giống nàng ở nhiều góc cạnh, cũng thích được sống với chính mình, thích được nổi cáu khi khó chịu, thích yêu hết mình với một người đàn ông yêu em.
Em viết cho anh vì nhớ về tình của chúng ta, chỉ vậy thôi. Bao dung nào làm sống lại ngày xưa? Quỳnh * Gửi tâm tình của bạn về changnang@ngoisao. Em bế tắc, không còn anh để đáp những câu hỏi khờ khạo.